Sự nghiệp âm nhạc Billy Joel

Sau khi xem The Beatles trình diễn tại The Ed Sullivan Show, Joel đã quyết định dành trọn sự nghiệp của mình cho âm nhạc. Trong một bài phỏng vấn ông trả lời về những tác động lên đời mình "Màn biểu diễn đó đã thay đổi đời tôi... Cho đến khoảnh khắc ấy, tôi chưa bao giờ cân nhắc việc chơi nhạc rock cho sự nghiệp của mình. Và khi tôi xem 4 chàng trai ấy biểu diễn, không giống như khi xuất hiện trên mấy tạp chí sao Hollywood, họ tự hát và đàn những giai điệu của mình. Đặc biệt, nếu bạn nhìn thất khuôn mặt bảnh trai ấy của John Lennon, anh ấy trông như thể luôn miệng nói:’ Đ... mày!’ Và tôi đã nói "Tôi biết những chàng trai đó, tôi thấy có mối liên hệ với họ, và tôi sẽ là một trong số họ’ Đó là những gì tôi dự định sẽ làm - chơi trong một nhóm nhạc rock’".

Tập tin:The Hassles.pngBilly Joel và The Hassels

Và Joel đã tìm thấy Echoes, một nhóm nhạc đặc biệt trong thời đại làn sóng xâm lấn Anh quốc đang tràn ngập. Khi Echoes được biết đến rộng rãi tại NewYork, Joel đã rời trường phổ thông với ước mơ trở thành một nghệ sĩ chuyên nghiệp. Echoes bắt đầu thu âm vào năm 1965, Billy Joel ban đầu được thuê bởi Snuff Garret để chơi piano cho Bobby Vee, tuy nhiên ông đã bị đuổi việc trước khi hoàn thành bất cứ bản thu âm hay buổi trình diễn nào vì từ chối mặc những chiếc áo khoác đồng phục (matching jackets) mà các nhóm nhạc thường phải mặc. Billy Joel (khi này mới 16 tuổi) tiếp tục chơi piano trong một vài sản phẩm được phát hành bởi Kama Sutra Productions và các bản thu âm sản xuất bởi Shadow Morton. Joel cũng đã chơi phiên bản thử nghiệm của ca khúc "Leader of the Pack", sau này trở thành ca khúc của nhóm nhạc The Shangri-Las.

Vào cuối năm 1965, Echoes đổi tên thành Emeralds và cuối cùng là Lost Souls. Joel rời nhóm vào năm 1967 và gia nhập The Hassles, một nhóm nhạc tại Long Island và đã ký hợp đồng với United Artises Records. Một năm rưỡi sau, bọn họ đã phát hành 4 đĩa đơn và 2 album (The Hassels và Hour of the Wolf). Các sản phẩm đều thất bại về mặt thương mại. Joel và tay trống Jon Small rời Hassels năm 1969, thành lập nhóm hát đôi Attila, phát hành một album cùng tên vào tháng 7 năm 1970. Attila giải tán vào tháng 10 khi Joel có tình cảm với vợ Small, Elizabeth, người mà sau này đã cưới Joel. 

Cold Spring Harbor

Joel ký hợp đồng với hãng thu âm Family Productions (sở hữu bởi Artie Ripp), tại đây ông đã thu âm album ra mắt cá nhân, Cold Spring Harbor (lấy cảm hứng từ Cold Spring Harbor, New York, một thị trấn tại Long Island). Phát hành vào năm 1971, album gây thất vọng cả về mặt kỹ thuật và thương mại. Ripp đã không khôn ngoan trong việc xử lý album khi bóp méo giọng hát của Joel. Joel sớm thất vọng với năng lực của Ripp và với những điều khoản trong hợp đồng của mình.

Album Cold Spring Harbor

Ca khúc nổi tiếng "She’s Got a Way" và "Everybody Loves You Now" vốn được phát hành đầu tiên trong album này nhưng chỉ được chú ý rộng rãi khi được phát hành dưới dạng biểu diễn trực tiếp trong album "Songs in the Attic" (1981). Columbia đã phát hành phiên bản chỉnh sửa của Cold Spring Harbor vào năm 1984, album đã leo lên vị trí thứ #158 tại Mỹ và #95 tại Anh.

Sau những màn trình diễn địa phương tại New York mùa thu năm 1971, Joel đã chuyển đến Los Angeles vào đầu năm 1972 nhằm thoát khỏi bản hợp đồng bất tiện với cái tên sân khấu "Bill Martin". Trong 6 tháng ông làm việc tại piano bar The Executive Room trên đại lộ Wilshire, sáng tác ca khúc làm lên tên tuổi của mình "Piano Man" viết về những người khách quen tại đây. Cùng năm Joel đi tour cùng nhóm nhạc của mình (với Rhys Clark chơi trống, Al Hertzberg chơi guitar, và Larry Russell chơi bass) qua Mỹ và Puerto Rico, biểu diễn mở màn cho vài nhóm nhạc như J.Geils Band, The Beach Boys, và Taj Mahal. Màn trình diễn của Joel tại lễ hội nhạc pop Mar Y Sol tại Puerto Rico đã được đón nhận nồng nhiệt: niềm đam mê âm nhạc trong Joel ngày một lớn dần.

Tập tin:Theexroom.jpegQuán bar The Excutive Room, nơi Billy Joel đã từng làm việc và sáng tác Piano Man. Ảnh được chụp năm 1978, vài năm trước khi nó bị phá hủy.

Tại Philadelphia, đài phát thanh FM WMMR bắt đầu phát sóng bản thu âm (từ một buổi hòa nhạc) ca khúc Captain Jack, sau này đã len lỏi vào từng ngóc ngách bờ Đông. Herb Gordon, cố vấn cho hãng thu âm Columbia, đã nghe nhạc của Joel và giới thiệu ông cho công ty. Joel ký hợp đồng thu âm với Columbia vào năm 1972 và chuyển đến Los Angeles, nơi ông đã sống trong vòng 3 năm (khoảng thời gian mà giờ đây ông thấy hối hận).

Những năm đầu tại Columbia: 1973 - 1976

Mặc dù đã có bản hợp đồng mới, Joel vẫn còn những ràng buộc pháp lý với Family Productions. Ripp tuyên bố sẽ bán hợp đồng đầu tiên của Joel cho Columbia với điều kiện logo của Family Productions được xuất hiện bên cạnh logo của Columbia trong 10 album tiếp theo của Joel và Ripp sẽ được trả tiền bản quyền cho mỗi bản ghi được bán. Walter Yetnikoff, giám đốc của CBS/Columbia Records tại thời điểm đó, đã mua lại quyển sở hữu tất cả các ca khúc của Joel và gửi tặng Joel như một món quà sinh nhật. Yetnikoff nhấn mạnh trong bộ phim tài liệu "The Last Play at Shea" rằng ông đã yêu cầu Ripp phải dừng trò mèo của mình lại.

Tập tin:Pianoman.jpgBìa album Piano Man

Album đầu tiên của Joel với Columbia là "Piano Man", phát hành vào năm 1973. Mặc dù chỉ bán được số lượng khiêm tốn, ca khúc chủ đề "Piano Man" vẫn trở thành ca khúc tuyên ngôn của Joel (signature song), được trình diễn vào phần kết hầu hết các buổi hòa nhạc. Cùng năm đó, nhóm nhạc lưu diễn cùng Joel cũng thay đổi. Tay guitar Al Hertzberg được thay bởi Don Evans, tay bass Larry Russell thay bởi Patrick McDonald (và sau đó chính McDonald được thay bởi Doug Stegmeyer vào cuối năm 1974, người tiếp tục theo Joel cho đến năm 1989), Rhys trở lại chơi trống và Tom Whitehorse  chơi banjo và guitar bàn đạp (pedal steel), Johnny Almond cũng gia nhập và chơi saxophone cũng như keyboard. Nhóm nhạc đi tour tại Mỹ và Canada, xuất hiện trong nhiều chương trình âm nhạc phổ biến. Các sáng tác của Joel bắt đầu thu hút nhiều sự chú ý hơn. Vào năm 1974, Helen Reddy đã thu âm "You‘re My Home" (Piano Man)

Tập tin:Joelband.jpgJoel và nhóm nhạc của ông (từ trái qua): tay trống Liberty DeVitto, tay bass Doug Stegmever, Joel và tay sax Richie Cannata

Joel thu âm album số 2 tại Los Angeles: Streetlife Serenade. Quản lý của ông là Jon Troy, một người bạn cũ từ New York, hàng xóm của Bedford-Stuyvesant. Troy sớm bị thay thế bởi Elizabeth, vợ Joel. Streetlife Serenade chứa các mối liên hệ từ vùng ngoại ô cho đến trung tâm thành phố. Album được biết đến nhiều nhất qua ca khúc "The Entertainer", đứng thứ #34 tại Mỹ. Không vui vì Piano Man bị cắt xén để phát thanh, Joel đã viết "The Entertainer" như một phản hồi chua cay: "Nếu bạn có một bài hát nổi tiếng, hãy làm nó vừa vặn, nếu không bọn họ sẽ cắt nó xuống còn 3:05". Mặc dù Streetlife Serenade thường xuyên được cân nhắc là một trong những album chán nhất của Joel (chính Joel cũng không thích nó), nó vẫn chứa vài bài hát nổi tiếng bao gồm "Los Angelenos" và "Root Beer Rag", xuất hiện trong các buổi biểu diễn của Joel vào những năm 70.

Vào cuối năm 1975, Joel chơi piano và organ vài ca khúc trong album "The 20th Anniversary of Rock ‘n’ Roll" của Bo Diddley.

Tỉnh ngộ với L.A, Joel trở lại New Yorrk vào năm 1976 và thu âm "Turnstiles", album đầu tiên ông thu âm với nhóm nhạc của mình, sau trở thành Billy Joel Band. Được sản xuất bởi James William Gurtcio, Turnstiles đầu tiên được thu âm tại Caribou Ranch với các thành viên trong nhóm nhạc của Elton John. Không hài lòng với kết quả, Joel thu âm lại các ca khúc và tự mình sản xuất album.

"Say Goodbye to Hollywood" khá nổi tiếng, Ronnie Spector thu âm lại ca khúc cũng như Nigel Olsson, người sau này trở thành tay trống của Elton John (Trong một bài phỏng vấn trên sóng phát thanh năm 2008, Joel đã nói ông không còn trình diễn ca khúc này vì "hát nó với tông cao ban đầu làm vỡ vụn dây thanh âm của ông") Mặc dù không được phát hành như một đĩa đơn, "New York State of Mind" vẫn trở thành một trong những ca khúc được biết đến nhiều nhất của Joel. Barbra StreisandTony Bennett mỗi người đều có những bản ghi âm cho riêng mình (Bản của Bennet là song ca cùng Joel trong đĩa Playing with My Friends: Bennett Sings the Blues) Các ca khúc nổi tiếng khác bao gồm "Summer, Highlands Falls", "Miami 2017 (Seen the Lights Go Out on Broadway)", "Say Goodbye to Hollywood" (phiên bản biểu diễn lọt vào Top 40 hit) và "Prelude/Angry Young Man", ca khúc trụ cột trong các buổi hòa nhạc.

The Stranger và 52nd Street 

Hãng thu âm Columbia đã giới thiệu Joel với Phil Ramone, người sau này sẽ sản xuất tất cả các album phòng thu của Joel từ The Stranger (1977) đến The Bridge (1986). The Stranger là một album rất thành công về mặt thương mại, trở thành album bán chạy nhất trong lịch sử hãng Columbia với 4 ca khúc lọt vào bảng xếp hạng Billboard Hot 100: "Just the Way You Are" (#3), "Movin’ Out (Anthony’s Song)" (#17), "Only the Good Die Young" (#24) và "She’s Always a Woman" (#17). The Stranger cũng là album đầu tiên của Joel lọt Top 10 Billboard, chứng nhận nhiều đĩa bạch kim và leo lên thứ #2 trên các bảng xếp hạng, vượt trên cả "Bridge Over Troubled Water" của Simon & Garfunkel, một album bán chạy của Columbia trước đó. "Scenes from an Italian Restaurant", một ca khúc rock cổ điển, trở thành một trong những ca khúc được biết đến nhiều nhất của ông.

Tập tin:Thestranger.jpgThe Stranger, album đoạt giải Grammy của Joel

The Stranger đã đoạt giải Grammy tại 2 hạng mục Thu âm của nămCa khúc của năm (với "Just the Way You Are", được Joel viết dành tặng vợ mình, Elizabeth Weber). Joel đã nhận được những thông tin này tại khách sạn trọng chuyến lưu diễn quảng bá tại Paris. Rolling Stone xếp The Stranger đứng thứ 70 trong các album hay nhất mọi thời đại.

Mọi hy vọng dâng cao dồn vào album tiếp theo, 52nd Street, phát hành năm 1978, được đặt tên dựa vào con phố số 52 nổi tiếng tại Manhattan. Album đã bán được hơn 7 triệu bản, leo lên đứng đầu các bảng xếp hạng với các ca khúc "My Life" (#3), "Big Shot" (#14) và "Honestly" (#24). "My Life" trở thành ca khúc chủ đề cho bộ phim truyền hình thực tế "Bosom Buddies", với sự xuất hiện của Tom Hanks (một trong những bộ phim đầu tiên Tom Hanks tham gia). 52nd Street thắng giải Grammy cho Màn trình diễn Pop xuất sắc nhất dành cho nam nghệ sĩ và Album của năm. Đây cũng là album đầu tiên phát hành dưới định dạng đĩa compact, được bán cùng với đĩa CD cổ điển của Sony vào 1 tháng 10 năm 1982.

Năm 1979, Joel du lịch tới Havana, Cuba để tham dự lễ hội truyền thống Havana Jam diễn ra từ 2 đến 4 tháng 3, bên cạnh Rita Coolidge, Kris Kristofferson, Stephen Stills, các ngôi sao nhạc Jazz của CBS, nhóm Trio of Doom, các ngôi sao của Fania, Billy Swan, Bonnie Bramlett, Mike Finnegan, Weather Report, cùng một số nghệ sĩ Cuba như Irakere, Pacho Alonso, Tata Guines và Orquesta Aragon. Màn trình diễn của ông đã xuất hiện trong bộ phim tài liệu Havana Jam ’79 của Ernesto Juan Castellanos. 

Những năm đầu thập niên 80.

Sau thành công với những bản ballads dương cầm như "Just the Way You Are", "She’s Always a Woman" và "Honestly", dư luận đã dành cho Joel nhiều mỹ danh như "người hát tình ca" (balladeer), "tay rock dịu dàng" (soft rocker). Joel nghĩ những cái mác đó không công bằng và là một sự sỉ nhục, và với "Glass Houses", ông cố gắng tạo ra một sản phẩm chứng minh rằng mình có thể mạnh mẽ hơn những nhãn mác kia, thông qua sự mô phỏng và liên hệ với làn sóng rock mới đang lan tỏa vào thời điểm đó. Ở bìa trước album, Joel mặc một chiếc jacket da và ném một viên đá lên ngôi nhà bằng kính (lấy ý tưởng từ câu ngạn ngữ "mọi người đang sống trong một ngôi nhà bằng kính thì đừng ném những viên đá") 

Glass Houses dành 6 tuần đứng đầu bảng xếp hạng Billboard và có nhiều ca khúc thành công: "You May Be Right" (bản thu âm lại của Southside Johnny được sử dụng làm ca khúc chủ đề cho bộ phim Dave’s World, đài CBS giữa những năm 90), (#7, tháng 5 năm 1980), "Don’t Ask Me Why" (#19, tháng 9 năm 1980), "Sometimes a Fantasy" (#36, tháng 11 năm 1980) và "It’s Still Rock and Roll to Me", ca khúc đầu tiên của Joel đứng đầu Billboard hot 100 (trong 2 tuần) vào tháng 7 năm 1980. "It’s Still Rock and Roll to Me" trụ 11 tuần trong top 10 Hot 100 và đứng thứ 7 trong bảng xếp hạng cuối năm 1980 của Top 40 Mỹ.

"Glass Houses" thắng giải Grammy cho Màn trình diễn Rock xuất sắc nhất cho nam nghệ sĩ, đồng thời cũng dành giải thưởng Album Pop/Rock được yêu thích nhất trong Giải thưởng âm nhạc Mỹ. Ca khúc kết album, "Through The Long Night" (mặt B đĩa đơn "It’s Still Rock and Roll to Me"), với tiếng đàn harmoni mượt mà được Joel thừa nhận được truyền cảm hứng từ ca khúc "Yes It Is" của The Beatles.Sản phẩm tiếp theo của Joel, "Songs in the Atic" là album tuyển tập các ca khúc được biểu diễn trực tiếp, là album được biết đến ít nhất của ông trong những năm đầu sự nghiệp. Album được thu âm tại các sân vận động và các buổi biểu diễn tại hộp đêm trong tháng 6 và tháng 7 năm 1980. Sản phẩm này đã được giới thiệu tới nhiều người hâm mộ ông sau khi "The Stranger" bùng nổ mọi đường phố. "Songs in the Atic" leo lên vị trí thứ tám bảng xếp hạng Billboard và có 2 đĩa đơn: "Say Goodbye to Hollywood" (#17) và "She’ Got a Way" (23), tiêu thụ được tổng số hơn 3 triệu bản. Tuy không bằng các album trước đó, đây vẫn được coi như một sản phẩm thành công của Joel.

Đĩa đơn Goodnight Saigon của Joel viết về chiến tranh Việt Nam

"The Nylon Curtain", album tiếp theo tràn ngập hơi thở mới mẻ trong âm nhạc của Joel. Các sáng tác của Joel trong album này đầy tham vọng và hướng tới những giá trị sâu sắc hơn so với những bản tình ca trước đó, điển hình là "Goodnight Saigon" và "Allentown" mang đậm tính thời cuộc. Joel cũng tuyên bố rằng ông muốn album này phản ánh đúng những suy nghĩ của mình về giấc mơ Mỹ và sự thay đổi chính trị dưới nhiệm kỳ của tống thống Reagan (Reagan years). Với album này, Joel thực sự muốn "tạo ra một tuyệt phẩm", và do đó ông dành nhiều thời gian cho thu âm, hiệu chỉnh so với các album trước đó. Công việc bắt đầu vào mùa thu năm 1981, và mặc dù thời gian phát hành phải lùi lại do Joel gặp một tai nạn xe máy tại Long Island ngày 15, tháng 4 năm 1982, ông vẫn nhanh chóng vượt qua chấn thương và album chỉ bị trì hoãn vài tuần.

"The Nylon Curtain" đứng vị trí số 7 trong các bảng xếp hạng, 2 MV "Allentown" và "Pressure" được trình chiếu trên kênh MTV. "Allentown" - ca khúc thành công nhất trong album - dành 6 tuần cho vị trí số #17 trên Billboard Hot 100, trở thành một trong những ca khúc được nghe nhiều nhất trên sóng phát thanh năm 1982 và đứng thứ 70 tại xếp hạng cuối năm 1983. Trong khi đó, "Pressure" đạt vị trí tốt nhất là #20 (dành 3 tuần tại vị trí này), và "Goodnight Saigon" leo lên vị trí số 56 tại các bảng xếp hạng ở Mỹ.

Christie Brinkley, An Innocent Man và The Bridge

Album tiếp theo của Joel mang màu sắc khác biệt so với "The Nylon Curtain",  chứa chan những âm thanh tươi sáng. "An Innocent Man" là thử nghiệm của Joel với dòng nhạc R&B và doo woop thập niên 50, 60. Và không phải chờ đợi lâu, "Tell Her About It", đĩa đơn đầu tiên phát hành vào mùa hè 1983 đã mang về cho ông #1 thứ 2 trong sự nghiệp. Bản thân album này cũng leo lên vị trí thứ 4 tại Hoa Kỳ và thứ 2 tại Anh. "An Innocent Man" có 6 đĩa đơn lọt vào Top 30, con số kỷ lục trong các album của Joel. Không chỉ thành công về mặt thương mại, album này cũng nhận được phản hồi tích cực từ các nhà phê bình. Stephen Thomas Erlewine, biên tập viên tạp chí All Music, mô tả Joel "đỉnh cao chuẩn mực, như một người thợ lành nghề chăm chút cho các tác phẩm của mình, những âm thanh đáng nhớ trong sự đa dạng phong cách".

Tập tin:Aninnocentman.jpgĐĩa đơn An Innocent Man, nằm trong album cùng tên

Vào tháng 12, ca khúc chủ đề "An Innocent Man" được phát hành và leo lên vị trí thứ 10 tại Mỹ và thứ 8 tại Anh vào đầu năm 1984. Tháng 3 1984, "The Longest Time" đạt vị trí thứ 14 tại Hot 100 và #1 tại bảng xếp hạng Ca khúc đương đại. Mùa hè cùng năm, "Leave a Tender Moment Alone" được tung ra và đứng vị trí số 27 trog khi "Keeping the Faith" đứng thứ 18 sau khi được phát hành tháng 1 năm 1985. Trong video ca khúc "Keeping the Faith", Christie Brinklen đóng vai "cô gái tóc đỏ trên chiếc Chevrolet". An Innocent Man được đề cử giải Grammy cho Album của năm, nhưng để lọt chiến thắng vào tay Michael Jackson với album Thriller.

Năm 1985, Joel tham gia vào chiến dịch USA For Africa We Are The World, kết thúc chuỗi đĩa đơn thành công liên tiếp.

Tập tin:Joelufa.jpgBilly Joel tại chiến dịch USA For Africa, ảnh chụp cùng Bruce SpringsteenCindy Lauper

Nối tiếp chiến thắng của "An Innocent Man", Joel được đề nghị phát hành một album tổng hợp các đĩa đơn thành công nhất. Đây không phải lần đầu tiên chủ đề này được đưa ra, những lần trước Joel quan niệm rằng các album "Greatest Hits" chỉ nên được phát hành khi kết thúc sự nghiệp. Tuy nhiên, lần này, ông đã đổi ý và "Greatest Hits Vol.1 and 2" đã được phát hành dưới 2 phiên bản: 2 đĩa than 4 mặt và một hộp 2 CD, với các ca khúc được sắp xếp theo trình tự xuất hiện. 2 ca khúc mới "You’re Only Human (Second Wind)" và "The Night Is Still Young" cũng được ghi âm và phát hành đồng thời, một cách để quảng bá album, cả hai đều ca khúc này sau đó đều leo lên Top 40, đạt vị trí #9 và #34. 

Greatest Hits thu về thành công vang dội và được chứng nhận 2 đĩa kim cương bởi RIAA, với hơn 11,5 triệu bản (23 triệu đĩa) được tiêu thụ. Tại thời điểm đó, album này được ghi nhận là bán chạy thứ 3 trong lịch sử âm nhạc.

Trùng với thời gian Greatest Hits được phát hành, Joel cũng tung ra album Video được biên soạn từ các video quảng bá ông thu âm từ 1977 đến thời điểm đó. Ngoài các video được thực hiện cho 2 đĩa đơn mới, Joel cũng tiến hành quay video cho hit đầu tiên của mình, "Piano Man".

Không đạt được thành công như các album trước đó, "The Bridge" (1986) không lọt vào Top 10 các bảng xếp hạng. Dù vậy, "A Matter of Trust" và "Modern Woman" (nhạc phim Ruthless People, một bộ phim hài đen tối (dark comedy) đều đạt được vị trí thứ 10. Bản ballad "This is the Time" cũng được xếp hạng và đứng thứ 18.

Vào tháng 11 năm 1986, phiên bản kéo dài của ca khúc "Big Man On Mulberry Street" được sử dụng trong tập "Big Man on Mulberry Street", thuộc phần 3 bộ phim "Moonlighting".

The Bridge là album cuối cùng của Joel có gắn theo nhãn hiệu của Family Production, kể từ sau khi ông thoát khỏi sự quản lý của Artie Ripp. Joel tuyên bố trong nhiều bài phỏng vấn, gần đây nhất là trên tạp chí Performing Songwriter năm 2008, rằng ông không nghĩ "The Bridge" là một album hay.

Lưu diễn tại Liên bang Xô Viết

Tháng 10 năm 1986, Joel và cộng sự bắt đầu kế hoạch hành trình tới Liên bang Xô Viết. Ông trở thành một trong những nghệ sĩ rock Mỹ đầu tiên đến đây kể từ sau khi Bức tường Berlin sụp đổ. Moskva, LeningradTbilisi là những địa điểm được lựa chọn để thực hiện các buổi hòa nhạc tại các sân vận động trong nhà. Joel cùng gia đình (gồm cả con gái Alexa) và các thành viên trong nhóm nhạc tiến hành chuyến lưu diễn vào tháng 8 năm 1987. Các buổi biểu diễn này sau đó được quay lại để trình chiếu trên TV và phát hành nhằm chi trả các chi phí cho chuyến lưu diễn. Xuyên suốt các buổi biểu diễn này, người hâm mộ toàn thế giới cũng có thể đón xem qua sóng phát thanh. 

Tập tin:Joelrussia.jpgJoel cùng vợ và con gái trong chuyến lưu diễn tại Liên bang Xô viết

Rất đông khán giả vượt qua chuyến hành trình dài để hâm nóng bầu không khí và truyền năng lượng đến những buổi biểu diễn, điều mà chưa từng xảy ra tại các quốc gia khác mà Joel đã ghé qua. Theo lời Joel, nhiều cây gậy ánh sáng đã đập trúng mọi người, đám đông chen chúc và dường như không thể di chuyển. Một vài người hâm mộ quá khích đã bị bảo vệ mời ra ngoài. 

Tập tin:Joelconcert.jpgAlbum Concert tại Liên bang Xô viết

Album КОНЦЕРТ  (tiếng Nga, có nghĩa là Buổi hòa nhạc) phát hành tháng 10 năm 1987. Ca sĩ Peter Hewlitt được mời đến và đã thể hiện những nốt cao trong những ca khúc đầy thử thách, như "An Innocent Man". Joel cũng thực hiện phiên bản mới cho ca khúc "Back in the U.S.S.R" của The Beatles và "The Times They Are a-Changin" của Bob Dylan. Chuyến lưu diễn đã khiến tài khoản của Joel mất đi hơn 1triệu $, nhưng theo ông, sự mến khách và lòng hâm mộ hoàn toàn xứng đáng để ông đánh đổi. 

Storm Front và River of Dreams

Album Storm Front được phát hành trùng với thời điểm sự nghiệp của Joel có những thay đổi quan trọng và ông gặp phải đối mặt với nhiều khó khăn với công việc của mình. Tháng 8, 1989, ngay trước khi album mới được phát hành, Joel đã sa thải người quản lý (và cũng là anh rể cũ) Frank Weber do có sự chênh lệch lớn giữa kiểm toán và hoạt động kế toán của Weber. Joel sau đó đã kiện Weber cho 90 triệu $, cáo buộc tội gian lận và vi phạm trách nhiệm ủy thác và đến tháng 1 năm 1990, Joel giành được 2 triệu $ sau một phán xét của tòa án. Tháng 4 năm đó, tòa án từ chối con số 30 triệu $ Weber kiện ngược lại Joel.Đĩa đơn đầu tiên từ album, "We Didn’t Start the Fire" phát hành tháng 9 năm 1989 và trở thành ca khúc thứ ba của Joel dành #1 tại Mỹ và trụ tại đây trong vòng 2 tuần. Storm Front được phát hành vào tháng 10, và ngay lập tức đạt được #1, 9 năm kể từ ngày Glass Houses đạt được thành tích này. Đây cũng là album đầu tiên kể từ "Turnstiles" Joel thu âm mà không có Phil Ramone trong vai trò nhà sản xuất. Với album này, ông tham vọng những âm thanh mới, và do đó đã làm việc với Mick Jones của ban nhạc Foreigner danh tiếng. Với vị trí chơi keyboard, Joel cũng đã từng hợp tác trong album cá nhân đầu tiên của Jones phát hành năm 1988, đồng thời xuất hiện trong video chính thức "Just Wanna Hold" của ca sĩ này (Joel chơi piano trong khi vợ ông - Christie Brinkley tiến lại gần và trao ông nụ hôn). Joel cũng đổi mới ban nhạc của mình, chỉ giữ lại duy nhất tay trống Liberty DeVitto, tay guitar David Brown và tay saxophone Mark Rivera, và giới thiệu nhiều gương mặt mới, trong đó có Crystal Taliefero, người có thể chơi được nhiều loại nhạc cụ. 

Đĩa đơn thứ 2, "I Go to Extremes" đạt vị trí #6 vào đầu năm 1990. Storm Front còn được biết đến qua ca khúc "Leningrad", được viết sau khi Joel gặp những con người quê mùa tại thành phố Soviet trong chuyến lưu diễn năm 1987, và "The Downeaster Alexa", thuật lại hoàn cành khó khăn của một ngư dân ở Long Island, người đang phải chật vật kiếm tiền. Bản ballad "And So It Goes" cũng là một ca khúc khá nổi tiếng (#37 vào cuối năm 1990). Bản tình ca này được viết đầu tiên vào năm 1983, trong khoảng thời gian Joel sáng tác cho An Innocent Man, tuy nhiên "And So It Goes" không phù hợp với không khí hoài cổ của album đó, và nó phải đợi 6 năm sau để được ra mắt người hâm mộ. Trong một cuộc họp tại Pittsburgh, Joel đã nói rằng Storm Front là một album ồn ã và "And So It Goes", ca khúc cuối cùng của album này, là một dấu chấm bình tĩnh và êm ả như vẫn xuất hiện sau những bão giông cuồng nộ.Mùa hè 1992, Joel tiếp tục trình một đơn kiện 90 triệu $ khác chống lại luật sư cũ của mình Allen Grubman, với một danh sách những cáo buộc bao gồm gian lận, vi phạm trách nhiệm ủy quyền, lạm dụng của công và vi phạm hợp đồng. Nhưng lần này, phán quyết cuối cùng của tòa án đã không được tiết lộ. 

Năm 1992, Joel được ghi danh cùng đôi song ca Sam & Dave tại Đại sảnh danh vọng Rock & Roll. Cùng năm, Joel cũng bắt đầu làm việc với album mới "River of Dreams" và hoàn thiện vào cuối năm 1993. Bìa album là một bức họa đầy màu sắc bao gồm các hình ảnh đại diện cho các ca khúc trong album, do chính Christie Brinkley thực hiện. Đĩa đơn cùng tên "River of Dreams" được phát hành đầu tiên và cũng là ca khúc cuối cùng của Joel lọt vào Top 10 (#3) tại Billboard Hot 100 và đứng thứ 21 tại bảng xếp hạng cuối năm 1993. Ngoài ra, album cũng bao gồm các ca khúc nổi tiếng khác "All About Soul" (với Color Me Badd hát bè) và "Lullabye (Goodnight, Angel)", dành tặng con gái Alexa. Một phiên bản phối khí lại "All About Soul" được phát hành trong "The Essential Billy Joel" (2001), và phiên bản thử nghiệm xuất hiện trong "My Lives" (2005)"The Great Wall of China" là một ca khúc viết về người quản lý cũ Frank Weber và được phổ biến trong tour diễn năm 2006. "2000 Years" nổi bật trong buổi hòa nhạc thiên niên kỷ tại Madison Square Garden, 31 tháng 12 năm 1999, và "Famous Last Words" khép lại cuốn biên niên ký các ca khúc của Joel trong hơn 1 thập kỷ.

1994-2007

Ngày 25 tháng 8 năm 1994, Joel và người vợ thứ hai Christie Brinkley ly hôn. 

2 ca khúc "To Make You Feel My Love" và "Hey Girl" được đưa vào "Greatest Hits Volume III" phát hành năm 1997. Joel sáng tác và thu âm "Shameless", sau này phiên bản được Garth Brooks hát lại đã leo lên #1 tại bảng xếp hạng nhạc đồng quê. Joel cũng song ca cùng Brooks trong buổi hòa nhạc tại Công viên Trung tâm năm 1997 với ước chừng khoảng 980000 khán giả, con số kỷ lục tham gia một buổi hòa nhạc tại Mỹ. Thành tựu của Joel tiếp tục được ghi nhận khi một lần nữa ông được vinh danh tại Đại sảnh danh vọng Rock ‘n’ Roll năm 1999. Ray Charles đã thực hiện bài diễn văn và đề cập đến ca khúc song ca mà Joel đã viết cho 2 người, "Baby Grand" (nằm trong album The Bridge năm 1986).Ngày 31 tháng 12 năm 1999, Joel trình diễn tại Madison Square Garden, New York. Tại thời điểm này, Joel tuyên bố rằng đây sẽ là tour diễn cuối và có khả năng là buổi hòa nhạc cuối cùng của ông. 2 màn trình diễn từ đêm hôm đó, "We Didn’t Start the Fire" và "Scenes from an Italian Restaurant" được thu hình lại và cùng với toàn bộ buổi hòa nhạc trở thành một phần trong chương trình đặc biệt đón mừng năm mới "New Year’s Y2K" của đài ABC. Buổi hòa nhạc đó kéo dài trong vòng 4 tiếng và sau đó được phát hành với tên "2000 Years: The Millennium Concert".

Năm 2001, Joel phát hành "Fantasies & Delusions", tuyển tập các bản nhạc piano cổ điển. Tất cả đều do Joel sáng tác và được trình diễn bởi Richard Joo. Joel thường xuyên sử dụng giai điệu trong các bản nhạc đó trong thời gian thư giãn trong các buổi trình diễn. Album này đã leo lên #1 bảng xếp hạng nhạc cổ điển. Joel trình diễn "New York State of Mind" ngày 21, tháng 9 năm 2001 trong buổi hòa nhạc gây quỹ "America: A Tribute to Heroes", và vào 20 tháng 10 năm 2001 cùng với "Miami 2017 (Seen the Lights Go Out on Broadway)" trong buổi Hòa nhạc cho thành phố New York tại MSG. Cùng đêm đó, ông cũng song ca "Your Song" với Elton John.

Năm 2003, Joel vinh danh "The Righteous Brothers" được ghi tên vào Đại sảnh danh vọng Rock ‘n’ Roll, thể hiện ca khúc "Until the Night" từ album 52nd Street gửi tặng đôi song ca này.

Năm 2005, Columbia phát hành bộ sản phẩm My Lives, bao gồm cả các sản phẩm thử nghiệm, b-sides, các phiên bản trình diễn và cả các ca khúc lọt vào Top 40. Bộ sản phẩm này cũng bao gồm phần mềm Umixit, giúp người hâm mộ có thể hát "Zanibar" và phiên bản trình diễn "I Go to Extremes" trên máy tính của họ. Ngoài ra, DVD của chuyến lưu diễn "River of Dreams" cũng nằm trong bộ sản phẩm này. 

Ngày 7 tháng 1 năm 2006, Joel bắt đầu chuyến lưu diễn xuyên nước Mỹ. Không sáng tác, không phát hành, không một ca khúc mới trong vòng 13 năm, ông chỉ thể hiện các ca khúc nổi tiếng trong sự nghiệp và một vài ca khúc kém nổi khác như "Zanibar" hay "All for Leyna". Chỉ trong vòng vài tháng, 12 buổi hòa nhạc tại MGS, New York đều được tiêu thụ sạch vé, một kỷ lục vô tiền khoáng hậu. Kỷ lục trước đó thuộc về Bruce Springsteens với 10 buổi hòa nhạc cũng tại sân vận động đó. Vinh dự này một lần nữa lại được trao cho Joel tại Wells Fargo Center (Philadelphia), nơi những tấm biểu ngữ sặc sỡ của "Người bay Philadelphia" tung bay vinh danh Joel. Ngày 13 tháng 6 năm 2006, Columbia phát hành 12 Gardens Live, album đôi chứa 32 bản thu âm trực tiếp từ 12 đêm hòa nhạc tại MSG trong chuyến lưu diễn 2006 của Joel

Joel ghé thăm Anh và Ai len lần đầu tiên trong nhiều năm và thực hiện đêm nhạc đầu tiên trong chuyến lưu diễn châu Âu năm 2006. Ngày 31 tháng 7 năm 2006, ông đã trình diễn trong một buổi hòa nhạc miễn phí tại Rome ngay trước đấu trường Colosseum. Ban tổ chức đã ước tính có 500000 người tham dự đêm nhạc này. Bryan Adams vinh dự mở màn đêm diễn này.

Cuối năm 2006, Joel có chuyến lưu diễn tại Nam Phi, Australia, Nhật BảnHawaii, sau đó ông thực hiện các buổi hòa nhạc tại các bang phía tây nam nước Mỹ vào tháng 2, 3 năm 2007 trước khi ghé qua Trung tây vào mùa xuân năm 2007. Ngày 3 tháng 1 cùng năm, một thông tin được rò rỉ trên tờ New York Post rằng Billy đã thu âm một ca khúc mới có lời - ca khúc có lời đầu tiên ông sáng tác trong vòng 14 năm. Ca khúc mang tên "All My Life", là đĩa đơn mới nhất của Joel (cùng với "You’re My Home", trình diễn tại MGS 2006) và được phát hành ngày 27 tháng 2 năm 2007. Ngày 4 tháng 2, Joel trình diễn Quốc ca tại trận Super Bowl XLI, trở thành ca sĩ đầu tiên 2 lần hát Quốc ca tại Super Bowl. Ngày 17 tháng 4 năm 2007, Joel được chào đón và vinh danh tại Albany, New York cho buổi hòa nhạc thứ 9 tại Times Union Center. Ông là ca sĩ có nhiều người hâm mộ nhất tại đêm diễn đó. Những tấm biểu ngữ được tung bay vinh danh Joel ghi nhận những thành tựu to lớn mà ông đạt được. 

Ngày 1 tháng 12 năm 2007, Joel quảng bá ca khúc mới "Christmas in Fallujah", được trình diễn bởi Cass Dillon. Joel nghĩ rằng ca khúc này nên được thể hiện bởi một người đã từng là lính. "Christmas in Fallujah" sau đó đã được dành tặng những người lính đang thực hiện nhiệm vụ tại Iraq. Joel viết ca khúc này vào tháng 9 năm 2007 sau khi đọc một số lá thư được gửi đến ông từ những người lính Mỹ tại Iraq. "Christmas in Fallujah" là ca khúc thứ 2 được phát hành bởi Joel kể từ River of Dreams, mọi lợi nhuận thu được đều được đóng góp vào quỹ For Our Troops.

Từ 2008 - hiện tại

Ngày 26 tháng 1 năm 2008, Joel trình diễn cùng đội hợp xướng Philadelphia nhân lễ kỷ niệm 151 năm Học viện âm nhạc (Academy of Music). Joel đã giới thiệu bản nhạc cổ điển mới nhất của ông, "Waltz No.2 (Steinway Hall)", và thể hiện nhiều bản nhạc nổi tiếng khác (gồm các ca khúc ít khi được trình diễn trong Nylon Curtain: "Scandinavian Skies" và "Where’s the Orchestra") với nhạc trưởng Brad Ellis chỉ huy.  

Ngày 10 tháng 3 năm 2008, Joel vinh danh John Mellencamp, một người bạn của ông, tới Đại sảnh danh vọng Rock ‘n’ Roll trong một buổi lễ tại khách sạn Waldorf Astoria, New York.Joel vẫn đang tràn đầy năng lượng để tiếp tục các chuyến lưu diễn của mình. Ông đã tổ chức 10 buổi hòa nhạc tại Mohegan Sun Casino, Uncasville, Connecticut từ tháng 5 đến tháng 7 năm 2008. Tại đây, ông đã được tôn vinh với những tấm biểu ngữ đề tên mình cùng con số 10 được giăng xung quanh sân vận động. Ngày 19 tháng 6 năm 2008, Joel đã trình diễn tại lễ khai trương Caesars Windsor (tên cũ là Casino Windsor) tại Windsor, Ontartio, Canada với duy nhất các khách mời VIP của casino. Với tâm trạng phấn khởi và hóm hỉnh, ông đã tự giới thiệu bản thân như là "cha của Billy Joel" và hài hước "các bạn phải trả quá nhiều để xem một lão vừa hói vừa béo rồi". Ông cũng thừa nhận nhạc sĩ folk-pop người Canada Gordon Lightfoot đã truyền cảm hứng để ông viết lên "She’s Always A Woman".

Ngày 8 tháng 2 năm 2011, CD và DVD từ đêm nhạc Live at Shea Stadium chính thức được phát hành.

Ngày 11 tháng 12 năm 2008, Joel ghi lại màn trình diễn "Christmas in Fallujah" trong buổi bòa nhạc tại Acer Arena, Sydney và phát hành như một đĩa đơn chỉ tại Australia. Đó cũng là màn trình diễn chính thức duy nhất ca khúc "Christmas in Fallujah" được phát hành. Joel thể hiện ca khúc này trong suốt chuyến lưu diễn tại Australia tháng 12 năm 2008.

Ngày 19 tháng 5 năm 2009, tay trống cũ Liberty DeVitto đã gửi đến văn phòng luật sư NYC cáo buộc Joel và Sony Music đã vi phạm bản quyển trong hơn 10 năm. DeVitto chưa bao giờ sáng tác hay chỉnh sửa bất cứ ca khúc nào của Joel, nhưng anh ta tuyên bố rằng mình đã giúp sắp đặt lại nhiều ca khúc, bao gồm cả "Only the Good Die Young". Tháng 4, 2010, một thông báo được đưa ra cho rằng Joel và DeVitto đã sắp xếp vụ kiện theo hướng hữu nghị. 

Ngày 12 tháng 12 năm 2012, Joel trình diễn tại 12-12-12: The Concert for Sandy Relief, MSG. Buổi hòa nhạc này dành cho tất cả nạn nhân của cơn bão Hurricane. Joel đã chuyển lời ca khúc "Miami 2017" sao cho có mối liên quan tới những nguy hiểm mà cơn bão vừa gây ra.

2011 tái phát hành

Năm 2011 đánh dấu 40 năm kể từ ngày Joel phát hành album đầu tiên, Cold Spring Harbor. Theo thông báo trên website chính thức Columbia/Legacy có kế hoạch "sự kiện này sẽ được đánh dấu với một kế hoạch tái bản hoàn toàn phiên bản chỉnh sửa và mở rộng tất cả các ca khúc của Joel, các tuyển tập mới chưa được phát hành, các ca khúc và các màn trình diễn chưa từng được công bố dưới dạng video gia đình và còn nhiều hơn thế nữa", mặc dù vậy tuyên bố này chưa bao giờ hoàn toàn thành sự thật. Album "Piano Man" được tái bản vào tháng 11 năm 2011. 

Chuyến lưu diễn Face-to-face (Đối mặt)

Đầu năm 1994, Joel có chuyến lưu diễn mở rộng cùng Elton John mang tên Face-to-face. Sự kiện này đã đưa họ trở thành ca sĩ có tour diễn dài nhất và thành công nhất trong lịch sử âm nhạc đại chúng. Trong suốt chuyến lưu diễn này, 2 người thể hiện những ca khúc của mình, của người còn lại và song ca cùng nhau. Chỉ với 24 buổi hòa nhạc cháy vé năm 2003, họ đã kiếm được 46 triệu $. Tháng 3, 2009, Joel and John hồi sinh Face to Face và một lần nữa kết thúc nó (cho đến thời điểm hện tại) với buổi biểu diễn tại Times Union Center, Albany, NY tháng 3 năm 2010. Tháng 2 năm 2010, Joel phủ nhận tin đồn từ các tạp chí lá cải rằng ông đã hủy phần còn lại của chuyến lưu diễn vào mùa hè 2010, tuyên bố rằng không có buổi biểu diễn nào được lên kế hoạch trước đó. Joel đã trả lời tạp chí Rolling Stone: "Chúng tôi sẽ hồi sinh nó. Thật thú vị khi được hợp tác cùng John". Tuy nhiên, tháng 3 năm 2012, ông đã nói với các khán thả tại Đại học Florida rằng Face to Face "chưa thể tiếp tục" vì Elton John vẫn muốn trình diễn như trước. "Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ còn thực hiện tour diễn này nữa", Joel nói.

Hòa nhạc 2013/2014

Tháng 5, 2013, có thông báo rằng Joel sẽ thực hiện buổi hòa nhạc trong nhà đầu tiên tại Ireland, O2, Dublin ngày 1 tháng 11. Ngay sau đó Joel cũng thông báo sự trở lại của mình tới Anh quốc lần đầu tiên trong vòng 7 năm để trình diễn 3 chương trình từ tháng 10 đến tháng 11. Joel sẽ thực hiện 2 buổi tại ManchesterBirmingham và một buổi đặc biệt tại Hammersmith Apollo, London. Tháng 10, Billy Joel tổ chức một buổi hòa nhạc đầy bất ngờ tại Paramout, Long Island nhằm gây quỹ cho Long Island Cares. 1555 vé cho buổi biểu diễn đã được tiêu thụ hết trong vòng 5 phút. Ngày 31 tháng 12 năm 2013, Joel cũng có một buổi hòa nhạc cá nhân tại New York, lần đầu tiên từ năm 2006, khi ông trình diễn tại Barclays Center, Brooklyn. Năm 2014, Joel có 21 buổi hòa nhạc từ 7 tháng 1 đến 2 tháng 8 tại nhiều thành phố Mỹ và Canada. 

Madison Square Garden 

Ngày 3, tháng 12 năm 2013, Joel được nhượng quyền kinh doanh tại Madison Square Garden, ông sẽ thực hiện mỗi tháng một buổi hòa nhạc tại đây, bắt đầu từ 21 tháng 1 năm 2014.